Lại là câu chuyện điểm số có quan trọng hay không

Kể chuyện

Lúc nhỏ mình đi học cấp 1, cấp 2 phải nói là xuất sắc, lúc nào cũng hạng 1 hoặc là nằm trong top 5 của lớp. Ba mẹ, cô dì chú bác lúc nào cũng tự hào về mình. Bản thân mình cũng vậy.


Bạn sẽ thắc mắc là “ủa rồi cấp 3 đâu bà?”. Thì haha cấp 3 mình quậy bà cố luôn.

  • Mình nghỉ học nhiều hơn (không xin phép luôn á).
  • Mình “thả trôi” GPA từ 9.0 xuống 8.0 hết. (thả nhẹ nhẹ thôi, xuống 5-6 chấm bị ba mẹ hốt hàng)
  • Mình bắt đầu thắc mắc: những điều mình đang được dạy thật ra có ích gì cho cuộc sống của mình.

Thật ra mình thay đổi 180 độ như vậy là có nhiều lý do cả bên ngoài lẫn bên trong. Nhưng nguyên nhân to lớn nhất là do mình mất niềm tin vào học hành. Mình không còn thấy ý nghĩa của việc học nữa.

Suy nghĩ của mình

Trong quá khứ:

Mình không quan tâm các vị trí cao ở trong lớp nữa. Mình mệt mỏi với đường đua ấy.

Mình không tin những gì mình học có ích nên mình bỏ lơ.

Mình cũng tin rằng đi làm rồi điểm số chẳng quan trọng gì nữa. Cố sức làm gì trong khi bản thân hiện tại mệt lã ra.

Nhưng ở hiện tại:

Mình lại nghĩ khác một chút. Cũng không hẳn là quay về con người của trước kia, sống chết phải lấy con 9, con 10 về.

Mình lại không quá khắc khe với việc “điểm số không quan trọng sau này nữa”.

Vì ở một vài khía cạnh trong cuộc sống. Mình vẫn cần điểm số là minh chứng cho việc mình có năng lực.

1. Mình dùng điểm số để xin vào trường đại học RMIT

Mình nhớ trung bình lớp 11 của mình được 8.9 và lớp 12 được 8.2. Ở góc độ của mình thì mình thấy số điểm ấy không cao so với thời hoàng kim của mình.

Nhưng khi rời khỏi trường cấp 3 để đi apply vào đại học. Phải công nhận là số điểm ấy đã cho mình một “tấm vé vào cổng” trường RMIT.

Vào RMIT thì không khó như vào các trường công lập phải thi thố này nọ. Ở RMIT mình chỉ cần số điểm vừa phải, IELTS 6.5 và một đống tiền từ ba mẹ thui. (huhu sau này trả hiếu sau)

Mình chưa quen biết ai thực sự thông minh, chỉ là không có học bạ đẹp, mà phải chấp nhận việc không được vào ngôi trường mình yêu thích. Nhưng nếu mình là người ấy chắc mình chán nản cuộc sống lắm.

Mình dùng GPA lớp 12 để làm hồ sơ du học

Du học từ lâu đã là kế hoạch của gia đình mình rồi. Chỉ là do dịch nên mình không đi du học sau lớp 12. Nhưng mình không xem đó là điều đáng tiếc vì mình cảm thấy mọi chuyện xảy ra như vậy là vừa đẹp với cuộc sống của mình.

Học RMIT được 1 năm thì mình không thích ngành mình đang học nữa. Cộng thêm thời điểm đó hết dịch nên ba mẹ cũng muốn gửi mình sang Úc du học.

Lúc làm hồ sơ mình định xin học Y tá cơ, để đễ định cư á mà. Nhưng khi GPA đủ thì mình lại không đủ điểm tiếng Anh.

Nhưng mà thật ra mình cũng không tự tin đi học Y tá, vì mình biết năng lực của mình tới đâu. Đóng cả đống tiền mình lại ngồi than trời rằng “mình đang học cái qq gì thế này?” thì toi mất.

Cuối cùng mình chọn đi học Chef. Học Chef thì dễ thở hơn ở phần làm hồ sơ. Nhưng vì học bạ mình cũng “đẹp” nên giai đoạn chờ trường nhận mình không khiến mình quá stress. Kiểu mọi thứ là mặc định í.

Mình vẫn lật lại học bạ và điểm GPA ở đại học để xem mình đã từng tuyệt vời như thế nào

Sang đến Úc mình vẫn cầm theo tập hồ sơ có học bạ và điểm số đại học của mình. Vì nhỡ đâu trường hỏi í mà, nhưng mà chắc không có đâu, thui có đỡ hơn không haha.

Lâu lâu mình vẫn lật giở thành tích học tập của mình ra và ồ à khi thấy rằng mình cũng từng rất đỉnh cao như vậy.

Vì giờ mà có cho mình học lại chắc mình cũng không siêng với cố gắng như trước đây đâu.

Số điểm ấy khiến mình nhớ một quãng thời gian dịch học online. Sáng mở mắt ra chỉ có cắm mặt vào laptop đọc tài liệu, làm bài, viết luận đến tối. Chăm chỉ chép từng câu từng từ mà thầy mình giảng.

Điểm cao như vậy là do mình xứng đáng chớ không phải ăn may được thầy thương nên cho điểm cao.

Chốt lại

Mình dần hướng bản thân vào con đường trung đạo, kiểu không nghiêng hẳn về bên nào.

Nghiêng hẳn về bên cuồng thành tích âu cũng là một dạng toxic. Mình thì không hẳn là kiểu người đó rồi.

Nghiêng hẳn về bên bất cần đời, kiểu buông xuôi, tệ cho tệ luôn thì cũng không nên. Vì 95% học bạ và điểm số mình sẽ vứt vào sọt rác sau khi đã đi làm. Nhất là khi đi làm Chef nữa không ai hỏi “hồi đó mày học toán có giỏi không?” đâu. Nhưng những lúc cần chứng minh trong hồ sơ mình vẫn rất ổn.

Và mình nghĩ rằng:

Trong cuộc đời đôi khi bạn sẽ gặp tình trạng nghi ngờ bản thân, không dám làm này làm nọ. Những lúc ấy, bạn hãy thử nhìn lại những thành tích mình đã đạt được khi đi học thử xem.

Bạn sẽ có cảm giác là “ơ mình cũng ra gì và này nọ lắm chứ bộ.” Mình cũng có khả năng cân hết mọi thứ chớ bộ.

Chính cảm giác ấy sẽ tiếp cho bạn sự tự tin. Sự tự tin ấy không thể nào fake được.

Bạn hãy nghĩ đến khoảnh khắc đi xin việc và tự tin vì hồ sơ của mình đẹp thì người tuyển dụng học cũng sẽ cảm được sự tự tin ấy thôi đúng không nào.


2/10/2023

Allie

Hieu Tran
Hieu Tran

Hello mọi người, mình là Híu. 🌼

Mình hay gọi đây là ngôi nhà website của mình - một nơi để mình viết về Phát triển bản thân và Thu nhập online ở độ tuổi GenZ. 🌷

Trong quá trình bạn có dịp xem qua những bài viết hay, khiến bạn tâm đắc của mình. Thì đó là quá trình mình nỗ lực rèn luyện viết cả chục thậm chí cả trăm bài trước đó của mình đấy! Nên là nếu bạn cũng là người viết như mình thì mình muốn nhắn nhủ rằng hãy kiên trì lên nhé! 🎄

Mong là bạn nhận được chút giá trị nhé. 🔥

Articles: 30

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *