Writer • Tiny Chef • Feminine Energy Nurturer
Allie Tran / Trần Ngọc Hiếu
I powerfully attract what I want. ☆
Hê lô, làm quen cái nào 🤗
Mình năm nay 21 tuổi.
Bạn mình gọi mình là Híu, một số ít kêu mình là Allie. Mình thì thích tên Allie hơn vì nghe nó con gái hơn Híu .
Mình viết bản thân là writer vì mình muốn bản thân trở thành người viết thật sự.
1. Mình vốn diễn đạt tốt hơn khi viết. Mình dở nói lắm, nói lúc nào cũng lắp ba lắp bắp. Nhưng mà mình lười nên cũng ít viết nốt. Mình mong qua cái blog nhỏ này mình chăm viết hơn, chăm ghi lại những điều đã xảy ra trong cuộc sống của mình hơn. Để có cái sau này còn xem lại.
2. Mình quan niệm rằng một khi đặt bút xuống viết về một điều gì đó, mình đã hiểu rõ về nó rồi. Vậy nên để có thể viết được, mình cần học và đọc nhiều. Âu cũng là một cách phát triển bản thân mà nhỉ. Và mình cũng tin rằng viết một điều gì đó ra cũng sẽ giúp não mình củng cố điều ấy tốt hơn, khắc ghi sâu hơn.
3. Với mình viết là cách để mình giao tiếp và hiểu bản thân. Chưa bao giờ mình tin rằng việc hiểu bản thân là một việc vô cùng quan trọng như bây giờ. Chiếc website này trước đây vốn dùng để viết những bài viết về “kiếm tiền online”, nhưng mình nhận ra đó không phải là điều mình yêu thích khi viết về. Cho nên mình đã làm một cuộc cách mạng chiếc website này thành nơi phát ra năng lượng yêu thương cho những ai ghé đến. Đó là việc mình làm trong quá trình mình dần dần hiểu bản thân.
Mình viết bản thân là Tiny Chef vì mình thích hình ảnh cô bé chef bé nhỏ hê hê.
1. Mình mới học làm Chef được hơn nửa năm thôi. Kinh nghiệm và kĩ năng vẫn còn ở mức độ gà con lắm.
2. Mình lùn nên trong bếp (ở Úc) mình lúc nào cũng lọt thỏm giữa mấy ông Chef bụng bự, to như voi. Ôi mỗi lần mình nói chuyện với ông Head Chef cũng phải ngước cổ cao thiệt cao lên. Mỗi lần mình lấy đồ gì trên kệ mình cũng phải bắt một cái bục để lấy đồ hoặc là nhờ mấy Chef cao lấy dùm. Nhưng vì là một “đứa nhỏ” trong bếp nên mấy Chef lớn ai cũng nhẹ nhàng và giúp đỡ mình.
3. Mình tự bịa ra một cái chức vụ cho bản thân. Thật ra trong ngành bếp có rất nhiều cấp độ cho Chef như Executive Chef, Head Chef, Sous Chef,… Trong một lần mình nói chuyện với bạn về các chức vụ trong kitchen của mình. Bạn mình hỏi “thế mày là chef gì?” Nếu là mấy anh Tung Của làm việc cùng mình sẽ bảo “Tao là Comis Chef”, “Tao là Chef de partie, trách nhiệm của tao là abc”. Mình bảo bạn mình rằng “Tao còn không có chức í, chắc là Tiny Chef.” Và từ đó, mình tự nhận mình là Tiny Chef.
Điều mình tâm đắc nhất và muốn những bạn độc giả nghĩ về mình nhiều nhất là một feminine energy nurturer (tạm dịch là người nuôi dưỡng năng lượng tính nữ).
1. Năm mình 21 tuổi, mình mới nhận ra mình là một cô gái nhưng năng lượng chủ đạo bên trong mình lại là năng lượng tính nam. Mình từng rất sợ độc thân, trước năm 21 tuổi, mình đã quen người yêu 4 năm liền. Vừa hết người này thì chuyển sang người khác, mình không thể ở trong trạng thái độc thân quá lâu. Và mọi chuyện bắt đầu khi mình phát hiện mình bị “cắm sừng”. Cay bỏ í. Nhưng rồi mình học được một bài học lớn cho hạnh phúc của bản thân. Mình nhận ra trong một mối quan hệ mình là bạn gái nhưng không đứng yên ở vị trí ấy, mình là người chủ động quan tâm bạn trai (cũ) của mình, mình chủ động bao bạn í ăn, chủ động chinh phục… việc mà đáng ra thuộc về bạn trai mình. Và hiển nhiên rằng khi mình giành làm những việc của đàn ông ấy thì bạn trai mình không thể yêu mình được, bạn ấy ngoại tình và tụi mình chia tay. Mình phải mất 2 tháng trầy trật mới có thể phục hồi và nhận ra điều này.
Trong 2 tháng phục hồi sau chia tay, mình còn đau đớn hơn khi nhận ra rằng bản thân đã yêu bạn trai còn nhiều hơn yêu bản thân mình.
Với năng lượng tính nữ, mình nên làm một cô gái tự thân hạnh phúc, không quỵ luỵ vì con trai. Mình nên chăm sóc bản thân mình, dám nhận lấy những món quà, lời khen hay sự quan tâm từ bạn bè và những người xung quanh, và biết ơn vì điều đó. Mình đã không như thế trong suốt 20 năm cuộc đời. Mà thui 20 năm đầu xé nháp, từ đây mình đã khác hehe.
2. Năng lượng tính nữ cũng là năng lượng yêu thương, quan tâm, chăm sóc và nhẹ nhàng. Chăm lo cho bản thân, dần dà trở thành một cô gái yêu đời và có giá trị khiến mình dần trở nên hạnh phúc.
Mình càng hạnh phúc hơn khi mang phiên bản hạnh phúc của mình đi quan tâm yêu thương người khác. Mình hay nướng bánh cho bạn cùng nhà ăn. Mình hay cười với mấy chef làm cùng. Mình luôn giúp đỡ bạn mình làm bài tập và nhắc bạn hạn nộp bài. Mình thấy mình đủ đầy nhất khi làm những việc như vậy.
Có một fun fact mà fun thật sự luôn là mình rất dễ cười, ai tiếp xúc với mình đều sẽ nhận ra điều đó. Hôm trước mình có đọc một trang sách đại ý như thế này: khi bạn buồn mà muốn up mood ngay lập tức, hãy cười; vì khi cười, não bạn sẽ không biết đâu là thực đâu là ảo, nó kiểu “ủa má đang buồn hay đang zui zậy?”; nhưng khi nó thấy bạn cười, nó đành phải tiết ra các chất dẫn truyền tạo cảm giác hạnh phúc, và thế là bạn vui lên thật. Đây là một điều khoa học nhé và mình tin điều ấy. Và rồi khi đọc xong mình xem lại mình, thì mình thấy là bạn thân may mắn vì rất dễ cười dù mức độ mắc cười chỉ là 0.5/10.
Đó là những điều mình muốn bạn đọc lần đầu đến trang của mình hiểu một chút về chủ blog. Nếu bạn cảm thấy tụi mình có cái sóng gì đó trùng trùng với nhau thì hãy đọc thêm những bài viết của mình nhé.
Đây là hình mình đi Mount Lofty ở Adelaide. Thề cảnh ở Adelaide và Úc đẹp má hú luôn.
Cái này là nhà xương rồng ở Botanic Garden =)). Cái nhà xương rồng này hôm đó không có ai nên mình kê diện thoại lên chụp 7749 kiểu ảnh haha. May mà không ai chui vào lúc mình đang làm khùng làm điên.
Hồi này mình đi biển với người yêu cũ =)) hê hê chụp bằng máy người yêu nên có cái giờ với ngày ở góc hình. Thấy hình đẹp nên giữ hoy chớ nyc thì không giữ.
Mình là đứa ngủ lúc nào cũng phải có gối ôm. Từ lúc qua Úc du học thì phải làm quen với việc không có gối ôm, mình sao mà quen được nên phải ôm con mắm gấu này ngủ.
Mình có một niềm đam mê mãnh liệt với bánh su kem. Mình đi học nấu ăn trường dậy cho cả trăm món châu âu châu á đủ cả, mình học xong chỉ nấu lại đúng món này. Bánh su kem còn có một cái tên fancy hơn là “Paris-Brest cake”.
Mình mua đôi tất này trong một lần qua nhà chị bạn của mình để ăn steak với sleep-over. Không liên quan gì luôn nhưng mình mua mang qua để tối ngủ cho comfy haha. Mình thấy nó cute quá nên đêm nào cũng mang cho ấm với cho up-mood… nhưng sáng ra thì nó rớt mẹ xuống sàn.
Đây là một góc mình chụp ở kitchen mình đang làm. Chỗ mình làm là nhà hàng của khách sạn, mà khách sạn nằm trong sân vận động, nên từ chỗ nhà hàng mình cũng có view sân vận động vậy đó. Mỗi ngày đi làm mình có 30 phút break, tới giờ break thì mình cứ chôm chỉa bất cứ đồ ăn nào mình thấy để nấu bữa ăn cho bản thân. Hôm đó mình làm mì ý carbonara, xong chui ra cafeteria xin chị kia pha cho ly cà phê sô cô la đá nữa. Bữa trưa của mình hết xảy con bà bảy, đi làm chỉ có mong tới giờ break để tận hưởng cuộc sống thui.
Mình mua cái ly này trong một lần lượn lờ siêu thị. Mình mua vì ở nhà mình toàn xài ké ly của mấy bạn cùng nhà, mình không có cái ly riêng nào. Nên lúc đó mua luôn. Phần lớn lý do là vì nó xinh xỉu. Mình mua về mình uống nhiều nước hơn hẳn. Đêm đến lúc nào mình cũng làm một ly nước sôi để nguội hoặc là như trong hình là mình uống trà herbal. Healthy phết nhỉ haha.
Từ lúc bắt đầu đi làm và kiếm tiền mình bắt đầu hiểu stress khi đi làm của mọi người. Mình cũng không ngoại lệ, stress bỏ. Nhưng rồi mình có những thói quen mới, một trong số đó là mình đặt hoa trong phòng ngủ. Mình không biết nó có lọc không khí hay gì không nhưng mỗi lần nhìn trong góc phòng lọ hoa xinh cái thấy yêu đời hẳn luôn. Vậy nên 1 tháng mình thường mua 1-2 bó hoa khác nhau để bỏ vô phòng, héo rồi thì quăng thui haha.